21.10.10

K

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .

Ko hiểu là mình đang nghĩ gì? ko biết là mình đang làm gì? Nhưng tất cả mọi thứ cứ như đang đi vào ngõ cụt, một lần nữa. Đã quá già để có thể khóc thút thít như đứa trẻ bị đòn, tất cả nỗi đau chỉ còn cảm nhận từ trong tim. Chỉ ước gì mình ko có trái tim, ko có cảm xúc, cuộc sống có lẽ dễ chịu hơn chăng???
Lúc nào cũng mệt mỏi và chán nản, cuộc sống của mình có khoảng thời gian nào gọi là hạnh phúc hay bình yên? Biết rằng tình cảm chỉ là thứ tạm bợ, nhưng vẫn mang nặng trong lòng. Những người nhận được tình cảm đó, có bao giờ nâng niu hay trân trọng nó? Có bao giờ trong giây phút nghĩ đến người trao ra nó?
Dù cho có lựa chọn con đường nào, mình vẫn ko thay đổi được cái gọi là "Số Phận".
Lúc nào cũng khao khát có một người để nương tựa, để an ủi hay đơn giản để bóp chặt bàn tay, cảm giác rằng mình ko cô đơn. Đã tưởng rằng mình có được, nhưng người ấy vẫn thuộc về cuộc sống riêng của cô ấy, là bạn thân, nhưng vẫn ko phải là tri kỷ.
Nước mắt ngừng rơi thì đôi mắt cũng đã mỏi, chỉ mong giấc ngủ đến thật bình yên.

Else

Khoai nuong