29.6.09

Giấc mơ chỉ là giấc mơ...

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .

Dẫu biết rằng chỉ là giấc mơ nhưng vẫn cố níu kéo và nuôi dưỡng nó lớn dần lên. Tại sao vậy? Biết rằng sẽ ko có kết quả tốt, nhưng vẫn ko chịu từ bỏ. Đó có phải là định mệnh trớ trêu ko? Hay chỉ là một trò đùa tai quái khác? Tại sao ông trời luôn muốn tim con đau đớn?

Phải chi ko có chuyến đi đó...
Phải chi gặp nhau sớm hơn...
Phải chi anh đừng nói...
Phải chi...
Phải chi...

Có ko? Sự thật ko? Nửa muốn tỉnh nửa muốn chìm mãi trong cơn mê đó.

Nhãn:

23.6.09

Stress...

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .

Sau giấc ngủ dài đầy mệt mỏi, chạy ra ngoài và lướt nhìn bầu trời u ám. Tất cả mọi thứ dường như cũng mệt mỏi như bản thân ta vậy. Trong ta dường như đang có một cuộc tranh giành giữa Thiên Thần và Ác Quỷ. Nên hay ko nên? Có hay ko có? Ta điên mất rồi. Làm sao ta có thể làm như thế đc chứ. Nhắm mắt lại đi, và hãy nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ thoáng wa. OMG! I can't.

Có cần phải như vậy ko? Có cần lúc nào cũng phải suy nghĩ về điều đó ko? Có cần phải nhắm mắt mà lựa chọn hay ko? Mệt mỏi!

Muốn hét thật to.
Muốn đập phá.
Muốn uống cho say, say mãi...
Muốn hành hạ s.o.
Muốn khóc...
Muốn ngủ một giấc ngủ thật dài...

Mâu thuẫn. Đó là thành phần nhìu nhất trong trí óc của mình hay sao. Lúc nào cũng có cái để mâu thuẫn.

Nhãn:

20.6.09

Go camping!

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .


Payson, một nơi làm mình nhớ Dalat kinh khủng. Cũng những đoạn đường đèo quanh co, cũng rừng thông bạt ngàn, cũng hơi thở lành lạnh của núi rừng. Sao mà nhớ quá! Cách đây 6 tháng, một chuyến đi mà mình nhớ mãi trong đời, cũng là chuyến đi vui nhất, ý nghĩa nhất trong hơn 22 năm wa. Camping trip lần này làm mình như sống lại trong cái cảm giác ấy, cảm giác được ngủ giữa núi rừng, lắng nghe âm thanh ma quái của đêm, cái run người trong cơn rét, những tiếng hát nụ cười vang trên đường đi, và đến cả cảm giác của cái việc 2 ngày ko tắm, sao mà thú vị đến thế. Thực ra lúc chuẩn bị mình cũng ko muốn đi lắm, nhưng khi đến nơi thì suy nghĩ thay đổi, haha... Đêm đầu tiên thật tuyệt. Một bữa bún thịt nướng cho căng bao tử, rồi ngồi xung quanh bếp lửa thi hát hò nhảy múa. Cái j mà "...ai ra mà xem con j nó ngồi trong hang, nó đưa cái lưng ra ngoài đó là con gái...", hớ hớ... thiệt là chịu hết nổi mà :)) Vui nhất là cái màn đi restroom, haha..., mỗi đứa một gốc cây vừa "sướng" vừa ngắm sao ^O^. Sau cái màn bài bạc tới gần 3h sáng nằm kể chuyện ma, có cả tiếng con chim j kêu minh họa cho câu chuyện thêm rùng rợn. Chắc vì vậy mà nằm sát nhau hơn nên ké được thêm tí hơi ấm, hì hì... Đến 5h sáng thì người cứ run lên từng chặp, đến nỗi người nằm cạnh phải cởi áo khoác ra đắp thêm cho mình, hix..., ấm liền, ko biết là do cảm giác hay ấm thiệt vậy ta?_?
Bữa sáng lót dạ với bánh mì thịt nướng. Nhưng mà sao cái bụng đau quá đỗi, chẳng còn thấy ngon j cả, cứ đau tức lên cho tới chiều lun. Nhưng mà chơi thì vẫn cứ chơi, hehe... Sau cái màn tự sướng cùng với Trang trong đám hoa rừng, cả group bày ra chơi trò chơi. Úi giời ơi, 5 người mà chỉ có 2 chân thì đứng như thế nào nhỉ? Haha... anh Lâm tham quá, 2 tay ôm 2 cô rồi còn đèo thêm một cô trên lưng nữa, coi chừng chịu ko nổi nha. Còn Trí thì đau đầu để diễn tả chữ "No" cho đội mình hiểu, kết quả là pà kon đoán ra chữ "Bad", haha... phe ta toàn thắng. Thank you chị Nghĩa, đóng vai Britney Spear rất good. Hehe... thế là phe ta và bà con trong khu cắm trại được chiêm ngưỡng một màn "bò nhúng dấm, bò lúc lắc" cười ra nước mắt. Chơi vui quá nên nồi cơm của mình đắt hàng, có trứng chiên, thịt nướng và tôm nướng. Delicious! May mà mình ko ăn cơm trưa nên có bụng để ăn dưa hấu thi. OMG! Thiệt là kinh dị wo' đi! Cạp, cạp, cạp và cạp... như heo, hahaha... kết quả đội mình thua $10 T_T
17 anh em trêm một chiếc truck đi xuống hồ. So Funny! Cả bọn hò hát vang trời khiến bà con trên đường đi ai cũng phải ngoái lại nhìn bọn mình với một vẻ thèm muốn, hehehe... Làm mình nhớ chuyến du hành trên mấy cái xe công nông trong đợt đi TXMĐ trên Đak Nông quá. Willow Strings Lake is so cool! Khung cảnh thật mát mẻ. Chỉ ước có thêm cái boat để chèo vòng vòng ra hồ.
Đêm thứ 2 ngủ trong tiếng mưa rơi lộp độp và ... Nhờ vậy có những bài thơ độc đáo ra đời, hehe... chắc mình phải đổi nghề làm thi xỉ mới đúng, kakaka... "Đêm khuya giữa màn mưa tuôn, Có dòng nước chảy ra cuồn cuộn, Từ trong những đường luồn(?) Có đứa đang buồn buồn, Hổng mặc quần mà ở... (tự hỉu), Sướng quá chạy ra tắm mưa luôn. Thằng đứng ở trong chuồng, Nhìn ra với ánh mắt thèm thuồng, Khoái chí tháo nhanh dây luồn, Lật đật giành chỗ dưới mưa tuôn, Ai dè bị đuổi trở vô chuồng. Hix... đã ko được hết "buồn", mà còn bị cởi ... (@_@)" khựa khựa khựa...

Co ro trong cái mền nhỏ, lắng nghe điệu nhạc mưa, cảm nhận hơi thở ấm áp, nhắm mắt tận hưởng đêm trại khó quên. Lạnh quá! Nhưng trong tim thấy ấm lạ. Nhận ra sự tuyệt vời khi có bạn bè, đón nhận cái ôm khẽ cho bàn tay ko còn buốt, hạnh phúc khi có người khác kéo mền đắp nhẹ cho mình. Cứ sống vui cho ngày hôm nay, và ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng khác.


17.6.09

Ngày ko mưa.

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .


Sáng nay dậy sớm, nhưng người uể oải vì tối thức khuya mà phải để đồng hồ 5h dậy. Homework nhìu wá mà chưa làm xong. Chạy bộ ra park, thấy bầu trời cũng u ám như tâm trạng của mình vậy. Dạo này sức khoẻ mình có vấn đề hay sao ấy. Mới chạy có hơn 1 vòng hồ mà đã đuối, thấy tim đập nhanh và mệt hơn lúc trước. Hồi còn đi học mình cừ nhất môn marathon mà, chạy bao nhiu vòng cũng ko thấy mệt, chỉ cần điều hoà nhịp thở. Còn bây giờ..., chậc, tệ wá! Sang bên đây các bộ phận cơ thể mình hình như đang xuống cấp hay sao ấy. Mũi cũng hay bị chảy nước & đau. Tim thì đập nhanh và mệt, hay thở gấp. Đầu thì mỗi khi lên cơn đau là như búa bổ, đến nỗi phải lấy tay đập bốp bốp vô cho nó ko còn cảm giác. Lưng thì mới ngồi làm một chút là mỏi nhừ. Mắt thì nhìn lâu một chút là hoa cả lên, mà mỗi lần làm j là cúi sát rạt. Chậc! Già cả rồi.
Tự dưng nước mắt bỗng trào ra. Giận! Giận bản thân mình vô dụng. Giận chuyện học hành. Giận luôn sức khoẻ. Giận cả các cư xử của mình. Vậy là ngồi bệt xuống bãi cỏ mà khóc ngon lành. Tối wa nói chuyện với ba. Giờ mình ko còn ngại ngần j nữa, mình kể tất cả từ chuyện bạn bè, nhà cửa cho đến chuyện có anh chàng Mỹ tán tỉnh mình. Mình nói hết tâm trạng của mình với ba. Ba lắng nghe tất cả và cho mình rất nhìu lời khuyên. Cảm ơn ba! Con gái ba sẽ ko bỏ cuộc đâu. Con sẽ ko chán nản. Con sẽ nhìn mọi vấn đề theo cách tích cực hơn.
Trên đường về còn tung tăng chân sáo, miệng lảm nhảm hát "hổng dám đâu". Chắc bộ dạng mình lúc đó tức cười lắm, như một con điên, vừa đi vừa nói chuyện một mình. Về tới nhà còn ôm cây cột nói lảm nhảm đủ thứ. Trời rắc nhẹ những hạt mưa xuống trước hè nhà. Uh, mưa đi, mưa to đi. Đã lâu rồi ko được ngắm mưa, ko đc có cảm giác ướt mưa. Vậy mà ông trời tàn nhẫn ko chịu mưa nữa. Thèm xiết bao tiếng mưa lộp độp trên mái nhà. Ông trời muốn chơi con, ông định mưa nhưng thấy con thích mưa nên ông ko thèm mưa nữa. Ông ko muốn để con đc thoả mãn, đc sung sướng. Ông muốn con phải chảy nước mắt, ông muốn con phải buồn đau mãi mãi. Ông tàn nhẫn lắm. Nhưng con cũng vậy, con cũng sẽ ko để ông đc hả hê đâu.
Chiều nay về chắc sẽ ngồi kể chuyện cho "cột" nghe tiếp. Uh, nói cho "cột" nghe xong thấy nhẹ nhõm hơn nhìu lắm. "Cột" đợi tao nhé, tao đi mua đồ với chị Vy xong sẽ về ngay í mà. Nhưng mà tao nghĩ nên để sáng mai đi, lúc mà tao chạy bộ về ấy, tao sẽ tâm sự với mày. Chứ chiều về thì tao có nhìu việc phải làm lắm, mày cũng thấy đó. Với lại người ta mà thấy tao ngồi nói chuyện với mày thì họ sẽ cho tao vô bệnh viện tâm thần mất. Lúc đó tao sẽ xa mày lâu lắm đó, mà mày cũng đâu có muốn vậy phải ko? Vậy nha, giờ tao phải làm bài để mai nộp, rồi còn đi camping nữa. Tao hổng muốn đi đâu nhưng lỡ rồi. Tao cũng mệt lắm.

Nhãn:

11.6.09

được đăng bởi Mèo vào lúc :: 0 Nhận xét .

Tôi đã dặn lòng phải quên đi, thế nhưng sao vẫn đau mỗi khi nghĩ về nó. Từng cảnh từng cảnh một, cứ lần lượt ùa về trong trí nhớ phá đi giấc ngủ trưa yên ả. Lật lại từng trang blog, tất cả những dòng chữ, những lời yêu thương cứ như hàng ngàn con dao đâm vào tim, đau nhói. Tất cả giờ đã quá xa xôi, xa đến nửa vòng trái đất, xa cả một đại dương...
Tôi nhớ đến ngày đầu gặp nhau, những lần hẹn đầu tiên, những cái nắm tay, cho đến chiếc hôn run rẩy. Những dòng tin nhắn đầy ắp trong điện thoại nhưng ko nỡ xóa cho đến khi nào thuộc nằm lòng. Hình như là trong thời gian quen nhau, chưa bao giờ có những lời cãi vã to tiếng, và chắc vì thế nên lúc chia tay cũng lặng lẽ hơn.
Công Chúa! Phải, người đó luôn gọi tôi là Công Chúa, mặc dù tôi ko xinh đẹp và hoàn hảo như cô ấy. Người đó luôn hôn vào tay tôi mỗi lúc tôi ôm chầm từ phía sau và kèm theo một câu: "Tay em có mùi dưa hấu." ... Tôi nghĩ là tôi ko thể viết tiếp được nữa. Những kỷ niệm đó luôn làm tôi thấy ngộp thở.
Chia tay. Có thể là tôi sẽ vĩnh viễn ko bao giờ gặp lại người đó. Tôi sẽ kiêu hãnh bước đi trên con đường của mình, có thể thỉnh thoảng tôi nhìn về phía người đó, chỉ để biết rằng người đó còn tồn tại và xem con đường người đó đi có đẹp hơn con đường của tôi hay ko.

Else

Khoai nuong